Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » Đỗ Thị Kim Liên - CEO AAA


PROFILE - Một cô gái cá tính, quyết định thay đổi số phận, bứt phá để vượt qua nỗi ám ảnh của cái nghèo. Một doanh nhân bản lĩnh và mạnh mẽ đã tạo nên AAA - thương hiệu bảo hiểm có tiếng tại Việt Nam. Một nhà quản lý sâu sắc, tình cảm có thể sẵn sàng chia sẻ với nhân viên mọi vui buồn. Và một người phụ nữ đảm đang, chu đáo luôn biết dành tất cả tình thương, trách nhiệm cho người thân, xây nên tổ ấm gia đình như mơ… Thật khó để khắc họa hết hoàn chỉnh bức chân dung về chị - Đỗ Thị Kim Liên, Tổng Giám đốc Công ty cổ phần Bảo hiểm AAA.

Cô bé hiếu thắng…

Luôn so sánh và cố gắng hết mình để vượt qua người khác, dường như Đỗ Thị Kim Liên là một cô bé hiếu thắng. Hiếu thắng nhưng hay làm. Cha đi học ở Liên Xô, mẹ bươn trải lo cho cuộc sống gia đình, còn anh chị lớn lại tham gia dân công nên mọi việc nhà đều do Liên quán xuyến. Tuổi thơ của chị là những lúc tranh thủ để chơi nhảy ngựa, trốn tìm, chơi đồ hàng với bạn bè cùng trang lứa, vì công việc nhà và chăm sóc cho 2 em nhỏ đã chiếm hết thời gian. Lớn hơn một chút, chị tham gia vào công việc đồng áng. Một buổi đến trường, một buổi đi chăn bò, cắt cỏ hoặc chăm lúa… Một cô bé mới lớn, nhỏ con mà phải gánh trên vai rất nhiều việc.

Cực nhọc, vất vả nhưng cơm vẫn không đủ ăn. Hoàn cảnh ấy khiến cô bé Kim Liên thấm thía cảnh nghèo. Tuy nhiên, do còn nhỏ nên chị chẳng biết làm gì khác ngoài cố hết sức mình cho công việc. Kim Liên luôn đặt cho mình một mục tiêu để phấn đấu, dù nó rất ngây thơ: “Trong làng có cô bạn cùng lớp rất giỏi việc đồng áng. Ruộng lúa nhà bạn lúc nào cũng xanh tốt, sạch cỏ nên tôi tự đề cho mình mục tiêu là phải làm hơn bạn. Lúa nhà mình phải xanh tốt hơn nhà bạn”, chị kể. Với mục tiêu đó, chị rất chăm chỉ làm việc. Hơn nữa, do mẹ đi buôn bán xa nhà suốt nên công việc nhà và đồng áng đã trở thành trách nhiệm của chị. Vì vậy, chị luôn hoàn thành tốt công việc của mình, đồng thời sớm hiểu được thế nào là giá trị của lao động. “Đứng trước cánh đồng lúa đang phơi phới thì con gái, mình cảm nhận được một mùi hương rất đặc biệt. Giống như mùi hương quyến rũ của cô gái 18 tuổi vậy. Có điều lạ là hương thơm ngất ngây ấy chỉ có mình mình cảm nhận được. Nó giống như hạnh phúc khi thấy thành quả lao động mà chỉ có người bỏ sức lao động ra mới cảm nhận được”, chị cho biết.

Suốt những năm đi học, năm nào Kim Liên cũng được bầu làm lớp trưởng. Cá tính, tháo vát, thông minh, cô lớp trưởng Kim Liên có thể thay giáo viên chủ nhiệm điều hành các hoạt động của lớp. Từ việc nhắc nhở lớp thực hiện nội quy của nhà trường, chủ trì sinh hoạt lớp đến hướng dẫn lớp sinh hoạt ngoại khóa chị đều làm tốt mà không cần giáo viên nhắc nhở. Có lẽ, những năm làm lớp trưởng là khoảng thời gian chị được rèn luyện tố chất của một thủ lĩnh. Theo mỗi bước thăng trầm trên đường đời, tố chất ấy lại được nuôi dưỡng và bồi đắp để hình thành nên một “nữ tướng” của AAA hiện nay.

Và hành trình tìm con đường sáng

Đến nay  dù đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt với cuộc sống đầy đủ tiện nghi, nhưng Đỗ Thị Kim Liên vẫn không thể quên được tuổi thơ của mình. “Những kỷ niệm tuổi thơ cứ như thước phim quay chậm. Nó không bao giờ phai nhạt trong tôi. Vốn là một trí thức, cha tôi sớm biết rằng chỉ có tri thức mới giúp con mình thoát nghèo. Chính vì vậy, ông rất nghiêm khắc với việc học hành của chị em tôi. Ông hướng chúng tôi theo nghiệp giáo của mình. Cha tôi khắt khe đến nỗi khiến tôi sợ việc học luôn. Ban ngày làm việc, ban đêm phải học bài đến khuya dưới ánh đèn dầu leo loét, trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông miền Bắc thì ai chẳng sợ. Nhưng tôi vẫn vâng lời cha và học”, chị kể.

Theo con đường cha chọn, Đỗ Thị Kim Liên thi vào Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Sư phạm II Hà Nội. Lên đại học, tuy không còn làm lớp trưởng nữa, song chị vẫn nổi tiếng là sinh viên cá tính và sôi nổi. Chị sẵn sàng đứng lên đấu tranh, phát biểu trước những điều không đúng. Và để xóa tan nỗi ám ảnh về sự nghèo hèn, chị bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền tự lập. Ban đầu, chị cùng bạn bè mua thuốc tây rồi theo những chuyến tàu lên vùng miền núi phía Bắc bán cho đồng bào dân tộc. Muốn có lãi trong các chuyến đi, chị tìm cách đi tàu mà không mất tiền. “Ngồi ở toa xe này, thấy nhân viên kiểm soát đi kiểm tra thì chạy sang toa xe khác. Nếu bị bắt thì đành xin. Nhiều khi mấy chú kiểm soát viên cứ tưởng tôi sinh viên nghèo không có tiền về quê nên tha cho”, chị cho biết. Lanh lợi nên chị kinh doanh rất thuận lợi, thu nhập đủ lo cho cuộc sống của bản thân.

Hết buôn thuốc tây, Kim Liên lại nghĩ ra cách ươm cây giống bán cho các lâm trường. Cha chị là giảng viên trường Đại học Nông nghiệp I, được nhà trường cấp cho nhà ở trong khu nhà tập thể dành cho giảng viên. Khu nhà này ở gần khu vườn của nhà trường nên chị nhờ cha thuê cho mình mảnh vườn đó để cùng các bạn trong lớp ươm cây. Chăm chỉ, nhanh nhẹn, bao giờ chị cũng là người làm nhanh và được nhiều hơn các bạn. Số tiền kiếm được chị đưa cho cha lo việc học hành cho mình cùng các em. Chị tự hào vì suốt những năm đi học mình không phải xin tiền bố mẹ. Nhưng lúc đó chị không biết rằng ngoài số tiền kiếm được, chị còn được nhiều hơn sau mỗi công việc ấy. Đó chính là những bài học, những kinh nghiệm kinh doanh thực tế rất quý giá.

Thời sinh viên của chị trôi qua với các kế hoạch kinh doanh, các vụ làm ăn như thế. Năm 1989, tốt nghiệp đại học, chị được phân công về dạy học tại Sóc Sơn, Hà Nội, sau đó là Mê Linh, Vĩnh Phúc. Kỷ niệm về “đời” giáo viên của chị cũng rất nhiều, có lẽ sâu sắc nhất là lúc chị đi thực tập. Khi ấy chị được phân công làm thay công tác chủ nhiệm lớp 11 tại một trường phổ thông ở Sóc Sơn. Học sinh chỉ nhỏ hơn cô giáo 2 -3 tuổi nên chị bị trêu chọc. “Ngày đầu tiên bước vào lớp, học sinh đứng dậy chào, mình kêu ngồi xuống thì mấy học trò cao to ở cuối lớp không chịu ngồi xuống mà cứ đứng nhìn mình chằm chặp”, chị kể. Là một người mạnh mẽ và cá tính nên chị xử lý được ngay tình huống này. Chị “trả đũa” bằng cách không giảng bài, nói trước lớp rằng tiết học đầu tiên là tiết học “nhìn” cô giáo, nhưng hôm sau chị sẽ kiểm tra bài của hôm đó mà lẽ ra phải học. Cương quyết, dứt khoát, chị khiến học sinh tâm phục, khẩu phục. Sau tiết học đầu tiên ấy, ai cũng biết đến cô giáo Liên nghiêm khắc.

Nghiêm khắc nhưng vì rất nhiệt tình, biết quan tâm và chia sẻ, yêu thương và có trách nhiệm với học trò nên Kim Liên rất “được lòng” học sinh. Thậm chí, có phụ huynh còn đến gặp chị và nói rằng “con tôi rất thích học cô”. Không chỉ hiểu rõ từng hoàn cảnh học sinh lớp mình chủ nhiệm, chị còn hiểu rõ hoàn cảnh của từng học sinh ở các lớp mình đứng dạy. Học sinh yêu quý chị không chỉ vì vậy, mà còn vì những bài giảng sâu sắc thấm đẫm tính nhân văn của chị. Là giáo viên dạy Văn, một bộ môn có tính giáo dục cao, Kim Liên hiểu rõ tầm quan trọng của nó nên các bài giảng của chị luôn xen lẫn nhiều câu chuyện dí dỏm giàu tính nhân văn. “Như vậy sẽ khiến học sinh vừa tiếp thu bài nhanh lại cảm thấy không nhàm chán”.

Tâm huyết, yêu nghề là vậy nhưng thu nhập lại không đảm bảo cho cuộc sống của chị. “Tôi thấy cuộc sống sao cơ cực quá. Nghèo vẫn hoàn nghèo. Dù học đại học, đã làm giáo viên - một nghề cao quý, được người khác kính trọng, vậy mà về nhà tôi vẫn phải nuôi heo để sống. Rời phấn trắng bảng đen là tôi vội vàng đạp xe về cho heo ăn, tắm cho đàn heo mấy chục con. Cứ nghe tiếng xe đạp cọc cạch của tôi về đến đầu ngõ, cả đàn heo đồng thanh réo lên như bản nhạc buồn”. Trong hoàn cảnh như vậy, càng ngày Kim Liên càng cảm nhận được hết sự chua chát của cuộc sống. Chị chợt nghĩ không lẽ mình cứ sống như vậy suốt đời. Không! Cái tôi trong chị không cho phép. Nó không chấp nhận chị có cuộc sống như vậy. Và ý chí muốn bứt phá được hình thành từ đó. Cuộc sống cơ cực chính là động lực để con người ta phấn đấu và vượt qua hoàn cảnh. Chị cũng thế. Cái nghèo là nỗi ám ảnh lớn nhất, nhưng nó cũng là động lực mạnh nhất cho chị tự tin bứt phá.

Vượt “vũ môn”

Quyết định bứt phá thoát khỏi cuộc sống hiện tại là một quyết định táo bạo không dễ gì thực hiện với bất kỳ ai, với phụ nữ lại càng khó khăn hơn. Song Đỗ Thị Kim Liên lại khác. Chị tin mình có đủ sức mạnh để đi đến cùng ước mơ của mình, dù luật lệ gia đình chị lúc ấy rất khắt khe. Cha chị luôn hướng các con của mình theo nghề nhà giáo cao quý. Nếu chị bỏ nghề cũng có nghĩa là làm trái ý của cha. Biết vậy, nhưng chị vẫn quyết tâm với con đường mình đã chọn. “Tôi muốn bứt phá, dẹp bỏ cái luật lệ của gia đình để ra đi. Và tôi quyết định trốn”. Cuộc phiêu lưu tìm cuộc sống mới của chị bắt đầu từ đây. Nói dối cha mẹ là xuống Hải Phòng, chị vay mượn tiền của một số bạn bè một mình vào Vũng Tàu. Cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt hơn, Kim Liên đâu ngờ sự ra đi của mình đã gây tai tiếng với áp lực lớn cho gia đình. Khi ấy, mọi người đồn rằng chị vay 200 triệu đồng bỏ đi theo trai. Không chịu được áp lực của dư luận, bố mẹ chị đi tìm và bắt chị về bằng được để giải thích việc này. Tuy nhiên, áp lực từ phía gia đình và dư luận khiến Kim Liên càng thêm quyết tâm. Chị nhất quyết không về và tự nhủ rằng phải làm việc thật chăm chỉ, khi giàu có rồi sẽ đường hoàng trở lại quê nhà.

Đặt chân đến thành phố biển thơ mộng, chị sống nhờ ở nhà người anh họ. Bị cuốn hút bởi cuộc sống nơi đây, ngọn lửa nhiệt huyết trong chị càng thêm rạo rực. Được anh xin cho vào làm việc tại Trường Trung cấp Du lịch Vũng Tàu, chị bắt đầu thực hiện ước mơ của mình. Vừa học, Kim Liên vừa trau dồi khả năng ngoại ngữ. Nhưng, với cá tính mạnh mẽ, chị không thể chấp nhận được một cuộc sống bình lặng, nhàm chán và nhạt nhẽo. Vậy là, chị đăng ký thi tuyển làm thuyết minh viên cho Bảo tàng Bạch Dinh. Hình ảnh những thuyết minh viên với tà áo dài tha thướt, duyên dáng giới thiệu cho khách du lịch nghe về lịch sử, văn hóa của đất nước tạo cho chị một ấn tượng rất đặc biệt. Cho nên, khi đã trở thành thuyết minh viên, chị làm rất tốt và được nhiều người yêu quý. Ngay cả ban giám đốc của bảo tàng Bạch Dinh lúc ấy.

Khi cuộc sống dần ổn định, chị đưa em ở quê vào và nuôi ăn học. Nhưng vốn “không chịu ngồi yên một chỗ” nên khi công việc đang ổn định, chị lại nhận lời về làm cho một công ty dầu khí tại thành phố Hồ Chí Minh. Công việc không phù hợp, chẳng bao lâu chị quay lại Vũng Tàu. Nhưng chưa được bao lâu thì mẹ mất, Kim Liên phải ra Bắc để chịu tang mẹ. Sau đó, chị tiếp tục vào Nam nhưng lần này lại quyết định làm việc tại Sài Gòn. Chị xin vào bán sách tại nhà sách Fahasa, rồi làm thêm công việc phát hành phim cho một hãng phim hoạt hình. Công việc này đã giúp Kim Liên xây dựng được rất nhiều mối quan hệ. Nhờ sự chân tình, cởi mở nên chị được nhiều người yêu mến. Rồi trong vòng xoáy của cuộc sống, nghề bảo hiểm đến với chị như một cái duyên được sắp đặt trước. “Khi đó, có một người bạn làm ở Công ty Bảo hiểm Bảo Minh hỏi tôi là có thích làm bảo hiểm không? Chẳng biết gì về bảo hiểm nhưng tôi cũng đến thi tuyển”, chị kể về duyên kỳ ngộ giữa mình và bảo hiểm, “Ngày đến dự tuyển, tôi bất ngờ khi thấy công ty này nhỏ quá!. Song, khi mang tài liệu về đọc thêm, tôi thực sự bị thuyết phục bởi ngành này. Dù đây cũng là kinh Doanh, nhưng Kim Liên nhận ra rằng: “Bảo hiểm là ngành mang tính nhân văn cao”. Cho nên, chị quyết định thử sức với vai trò là một cộng tác viên, một người làm việc bán thời gian.

Qua các mối quan hệ, chị biết đến dự án cầu Mỹ Thuận. Rồi cũng nhờ một anh bạn, chị được tiếp xúc với nhiều quan chức cấp cao của dự án này. Đặc biệt, ban quản lý dự án còn giới thiệu cho chị gặp Thứ trưởng Bộ Xây dựng khi đó. Lần đầu gặp một cán bộ cấp cao, tuy sợ nhưng Kim Liên cũng rất thẳng thắn khi nói chuyện với ông. Chị nhờ ông nói giúp để ban quản lý dự án này chấp nhận ký hợp đồng bảo hiểm công trình với Bảo Minh. Song, chị lại thật thà nhận mình chưa phải là nhân viên chính thức của Bảo Minh, và Bảo Minh khi đó chỉ là công ty nhỏ, mới tách ra từ Bảo Việt, còn chị đang trong giai đoạn thử việc thôi. Có lẽ chính vì quá thật thà nên chị đã có được cảm tình của Thứ trưởng. Và ông đã nhận lời nói giúp chị. Kể lại câu chuyện lần đầu tiên đi thuyết phục khách hàng, chị vẫn cảm thấy “sao mình ngây ngô thế?”. Lúc ấy chị biết thứ trưởng và anh trợ lý dự án ngày hôm sau có chuyến công tác đi Úc, chị hứa sẽ tiễn họ ra sân bay. Hăng hái lái xe máy đến Ban quản lý dự án cầu Mỹ Thuận với ý nghĩ sẽ chở họ đi, chị “quê độ” khi biết họ đi bằng ô tô của cơ quan. Nhưng có lẽ chính sự nhiệt tình và “ngây ngô” của chị khiến mọi người càng thương chị hơn.

Tuy có sự giúp đỡ của nhiều anh em trong Ban dự án Mỹ Thuận cũng như Thứ trưởng Bộ Xây dựng, nhưng Kim Liên vẫn gặp khó khăn. Vì khi ấy Bảo Minh chỉ là công ty mới được thành lập, chưa có nhiều hợp đồng lớn, đặc biệt là trong lĩnh vực xây dựng. Trong khi đó gói bảo hiểm cho Mỹ Thuận lên đến nhiều tỷ đồng. Vậy là chị phải tự mình xoay xở. Chị tìm gặp từ phòng nghiệp vụ của Tổng Công ty Bảo hiểm Bảo Minh đến những người có kinh nghiệm khác để xin chỉ giáo và quyết tâm làm bằng được. Cuối cùng, dù không ký được hợp đồng cho toàn bộ gói thầu, Kim Liên cũng đã nhận được một phần trong gói thầu, mang về cho Bảo Minh một hợp đồng lớn. Những có lẽ điều quan trọng hơn cả là chị đã trở thành người mở đường trong lĩnh vực bảo hiểm xây dựng cho Bảo Minh.

Sau sự kiện này, cái tên Đỗ Thị Kim Liên nổi như cồn tại Công ty Bảo Minh. Từ đây, sau cái duyên ban đầu, nghề bảo hiểm đã dần trở thành niềm đam mê của chị.

Khi niềm đam mê bị thách thức

Thành công từ phi vụ làm ăn đầu tiên, Đỗ Thị Kim Liên càng hăng say hơn với bảo hiểm. Từ công trình Mỹ Thuận, chị tham gia vào nhiều công trình cầu đường nông thôn ở Đồng bằng sông Cửu Long. Sau đó, chị chính thức trở thành  đại lý cho Bảo Minh. Chị ký được nhiều hợp đồng trong các công trình khác nhau. Bí quyết của chị bắt nguồn từ quan điểm “lấy lợi ích khách hàng làm tiền đề”. Chị kể về lần làm bảo hiểm cho công trình đường giao thông của Tổng Công ty Giao thông 8 tại Quảng Nam. Công trình này đang xây dựng thì bị bão làm sạt lở, chị phải bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra để tìm hiểu. Chụp hình, giám định xong, chị đứng về phía khách hàng yêu cầu Bảo Minh bồi thường. Việc làm này của chị đã  khiến nhiều người trong công ty hiểu lầm. Họ cho chị là “tay trong”, là chị đã ăn chia với khách hàng. Nhưng Kim Liên đã bỏ qua tất cả những lời dị nghị để thực hiện nghĩa vụ của mình. Cuối cùng Bảo Minh thuê một công ty giám định trung gian để làm việc. Cho đến tận 3 năm sau, bảo Minh mới xác minh chính xác và còn bồi thường cao hơn so với mức ban đầu mà Kim Liên đã đề nghị.

Càng hiểu được giá trị nhân văn của bảo hiểm, Đỗ Thị Kim Liên càng kiên quyết hơn trong việc đấu tranh bảo vệ quyền lợi khách hàng. Nhưng chỉ ở vị trí là một nhân viên bình thường thì chị rất khó khăn để làm việc đó. Ngay cả khi được anh em trong Phòng Khai thác Công ty Bảo Minh tín nhiệm bầu làm trưởng phòng, chị vẫn cảm thấy không hài lòng với cách giải quyết công việc, đặc biệt trong việc bồi thường cho khách hàng của công ty lúc đó. Vì vậy, năm 2002, chị và một số anh em cùng chí hướng nghĩ đến việc thành lập công ty riêng. Tuy nhiên, để mở một công ty tư nhân kinh doanh bảo hiểm trong thời điểm đó không phải dễ, bởi nhà nước chưa khuyến khích việc này.

Khó khăn nối tiếp khó khăn, nhưng không thể ngăn cản được ý tưởng và sự quyết tâm của chị. Bởi bảo hiểm giờ đây đã trở thành mục đích sống của Kim Liên. Kiên trì với mục đích đó, Kim Liên ra Hà Nội thuyết phục Vụ Bảo hiểm, Bộ Tài chính, rồi cả Chính phủ cho phép tư nhân mở công ty bảo hiểm. Là một trong những người đầu tiên xin Chính phủ cho thành lập công ty bảo hiểm tư nhân, chị đã thành công. Tuy nhiên, “việc thuyết phục chính phủ còn dễ hơn là thuyết phục chồng”, chị nói vui. Mang ý tưởng mở công ty bảo hiểm nói với chồng - anh Lê Toàn, chị bị phản đối ngay. Anh cho rằng chị ảo tưởng. Thuyết phục anh mãi không được, chị phải nhờ một người bạn có chuyên môn là anh Đinh Nam Thắng, con của nguyên Phó Chủ tịch Nguyễn Thị Bình, cũng là bạn thân của chồng, thuyết phục giúp. Tin tưởng vào người bạn từng học chuyên ngành bảo hiểm ở nước ngoài về, anh Lê Toàn đã đồng ý với chị. Sau này, chính anh lại là người ủng hộ, giúp chị nhiều nhất. Có thể nói, sự thành công như hôm nay của chị có vai trò rất lớn của anh.

Vạn sự khởi đầu nan, sóng mới yên thì giông bão đã kéo đến. Ấy là khi chị đã thuyết phục được chồng thì khó khăn khác đã ào đổ tới. Theo quy định, muốn thành lập một công ty bảo hiểm cần có 80 tỷ đồng vốn pháp định. Đến lúc Kim Liên có được phép thành lập công ty thì chỉ còn hai cổ đông là Ngân hàng Phương Nam và Ngân hàng Quân đội chịu góp vốn, do thời gian xin giấy phép quá lâu nên những người bạn cùng chí hướng - những người hứa sẽ góp vốn với chị - đã quay lưng. Không bỏ cuộc, hai vợ chồng chị tìm mọi cách: “Vận động bạn bè không được, chồng tôi phải bán đồ đạc có giá trị trong nhà, bán tháo đất đai, nhà cửa đang đầu tư. Thậm chí, ngôi nhà đang ở chúng tôi cũng phải bán đi”, chị cho biết. Cuối cùng, công ty của anh chị cũng được thành lập với tên gọi AAA. Cái tên ra đời từ ý tưởng của anh Lê Toàn. Cái tên này đáp ứng đủ các tiêu chí mà chị đề ra từ ban đầu là: vừa dễ đọc, dễ nhớ, lại dễ tìm kiếm khi công nghệ thông tin phát triển.

Bước vào kinh doanh, thách thức lớn nhất đặt ra với chị là nhân lực. Để có một đội ngũ nhân viên trụ cột cần rất nhiều thời gian. Mời những người có kinh nghiệm từ các công ty khác về là việc quá khó với Đỗ Thị Kim Liên. “Vì còn quá trẻ, kinh nghiệm quản lý chỉ là 2 năm làm trưởng phòng nên rất ít người tin và theo tôi”, chị chia sẻ. Chị chỉ còn cách duy nhất là vừa đào tạo đội ngũ nhân viên mới, vừa tranh thủ mời những người có kinh nghiệm khi có cơ hội. May mắn cho chị, năm đó Giám đốc Công ty Bảo Minh - Nguyễn Nam Cường, sếp cũ của chị mới về hưu. Không bỏ lỡ, chị đến mời ông. Sau vài tháng chị kiên trì thuyết phục, ông Cường cũng đồng ý. Bên cạnh đó, chồng chị cũng giúp rất nhiều trong việc mời người giỏi về công ty. Vốn có uy tín trong giới kinh doanh, lại có khả năng thuyết phục, anh đã mời được nhiều người của Công ty Bảo hiểm Bảo Việt sang đầu quân cho AAA. Từ đó, đội ngũ nhân viên trụ cột của AAA dần hình thành. Theo quan điểm của Đỗ Thị Kim Liên thì: “Một tướng khó kiếm, vạn quân dễ tìm. Khi đã có tướng giỏi rồi thì quân sẽ tự tìm đến”.

AAA có đội ngũ nhân sự hùng hậu như hiện nay là nhờ uy tín của Lê Toàn. Nhưng chỉ đúng một phần, hầu hết “cánh chim đầu” đàn của AAA là do uy tín của anh mà có là một sự thật, song người giữ họ trụ lâu dài với AAA thì lại nhờ chính bản lĩnh của kim Liên. Quan điểm của chị là “phải luôn làm công tác thu hút nhân tài, vì bằng lòng với thực tại có nghĩa là đang tự giết mình”. Nếu hỏi nhân viên của AAA về bà tổng giám đốc này thì rất nhiều người khâm phục chị trong cách đối nhân xử thế. Chị luôn coi đồng nghiệp, nhân viên như anh em trong nhà vậy. Không chỉ chia sẻ khi họ có tang gia, hiếu hỉ; chị còn có thể ngồi hàng giờ liền để nghe những cô nhân viên trẻ tuổi tâm sự về chuyện yêu đương… Với chị, đó là cách điều hành doanh nghiệp, bởi: “Trong lúc khó khăn, chới với nhất, các em coi mình như cái phao cứu sinh vậy!” Cảm thông, chân tình, chị dần nhận được tình cảm của các nhân viên. Họ coi chị như người thân. Thậm chí, nhiều người đã tin tưởng và tâm sự cùng chị cả những chuyện mà họ chưa bao giờ nói với người thân.

Phải chăng chính nhờ cách điều hành đặc biệt này mà chị đã tạo ra một đội ngũ nhân viên đoàn kết, thương yêu nhau như ruột thịt cho AAA? Giờ đây, AAA đã có một đội ngũ hơn 700 nhân viên giỏi nghiệp vụ và luôn cống hiến hết mình cho công ty.

Không chấp nhận là cái bóng

Từ một người chưa có nhiều kinh nghiệm điều hành, Đỗ Thị Kim Liên đã dần trưởng thành và trở thành một nhà quản lý xuất sắc. Thành công ấy bắt nguồn từ chính sự nỗ lực của bản thân chị. Nhưng nó cũng có sự góp sức không nhỏ của anh Lê Toàn, chồng chị. Người ta thường nói: “Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn”. Câu nói này đúng với vợ chồng chị. Vốn kinh qua nhiều công việc kinh doanh khác nhau, anh có rất nhiều kinh nghiệm thương trường. Và anh đã trở thành người thầy của chị. “Anh dạy tôi từ cách ứng xử với nhân viên, các ăn mặc, đi đứng đến quản lý, điều hành. Cứ như vậy, theo thời gian, tôi trưởng thành lên khi nào không biết”.

Chịu ảnh hưởng từ chồng, coi chồng là người quan trọng tạo nên thành công của mình; tuy nhiên, chị lại không quên rằng mình mới là nhạc trưởng trên sân khấu. Chị bảo: “Nếu như chấp nhận làm cái bóng của người khác, đến lúc nào đó mình sẽ bị cái bóng đó che kín. Điều quan trọng là phải biết học hỏi, biến cái hay của người khác thành cái của mình”. Dường như quan điểm ấy được chị áp dụng triệt để trong mọi hoàn cảnh, với mọi người chứ không chỉ riêng chồng mình. Với một người thầy khác là nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình, chị cũng áp dụng cách này. Từ nhỏ chị đã thần tượng bà và thật may mắn khi chồng chị lại là bạn thân với con bà. Có cơ hội tiếp xúc, bà dần trở thành người thầy, người mẹ tunh thần của chị. Có khó khăn gì trong cuộc sống cũng như trong kinh doanh, chị lại đến chia sẻ với bà. “Chỉ cần nói chuyện, nghe từng câu chuyện bà kể là tôi biết ngay mình phải làm gì. Tôi học bà từ cách đi lại, cách đứng trên diễn đàn đến cách đàm phán. Tất nhiên không phải tôi bắt chước mà là tôi học bà, rồi biến nó thành của mình”.

Sự lớn mạnh của AAA là thành quả rõ ràng nhất cho sự học hỏi không ngừng đó. Bản lĩnh, ham học hỏi cộng với việc hành trang là hai chữ  “tâm” - “tài” làm kim chỉ nam cho mọi hoạt động, từ một trường phòng, giờ chị đã điều hành doanh nghiệp có số vốn lên đến hơn 1000 tỷ đồng với hơn 700 nhân viên. Dưới sự điều hành của chị, AAA tăng trưởng không ngừng. Doanh thu năm sau cao hơn năm trước, tăng trưởng trung bình đạt 150%/năm. Công ty liên tục đa dạng hóa sản phẩm. Trong đó có nhiều sản phẩm mới như bảo hiểm điện thoại di động, bảo hiểm y tế toàn cầu, bảo hiểm chăm sóc phụ nữ… Hệ thống quản lý được ứng dụng công nghệ hiện đại. Từ một công ty với văn phòng chưa nay 16m2, hiện nay chi nhánh và văn phòng đại diện của AAA đã có mặt ở hơn 40 tỉnh thành. Điều đáng nói là trong giai đoạn hiện nay, khi nền kinh tế thế giới và trong nước đang có nhiều khó khăn, nhưng AAA vẫn phát triển tốt. Chưa dừng lại ở đó, bà chủ của AAA còn đang thực hiện nhiều dự án khác như hợp tác với Công ty Vinamotor xây dựng trạm dừng chân trên các tuyến quốc lộ, đầu tư bất động sản, khai thác tàu biển…

Với những gì đã làm được, Đỗ Thị Kim Liên thực sự tỏa sáng. Tuy nhiên, chị cũng không bao giờ quên những người thầy, những người bạn, những người đồng nghiệp đã giúp đỡ, tạo điều kiện cho chị khẳng định bản thân. Trong đó có gia đình chị. “Bạn khó mà thành công nếu không có một gia đình hạnh phúc. Tôi may mắn có được người chồng hiểu đến mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình. Anh chăm chút cho tôi từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sống. Anh như một người thầy, một người bạn, thậm chí có lúc như người cha, người mẹ của tôi vậy”, chị nói về chồng với tất cả sự yêu thương. Có một người chồng hết lòng thương yêu, những đứa con ngoan ngoãn là động lực lớn nhất để chị phấn đấu, nỗ lực trong công việc.

Gia đình là niềm tự hào lớn nhất của chị, cho nên dù bận rộn đến mấy, chị luôn dành thời gian cho gia đình. Sẵn sàng vào bếp nấu những món ăn ngon mà chồng ưa thích, bất kể lúc nào cũng có thể sắp xếp thời gian để làm một bữa tiệc nhỏ cho gia đình, đó là cách chị vun đắp cho hạnh phúc của mình. Bằng bí quyết đó, chắc chắn “lâu đài” hạnh phúc của chị sẽ được xây cao mãi. Chính điều này giúp chị yean tâm điều hành AAA ngày càng phát triển rộng khắp và vững mạnh hơn.

Theo Danh Nhân

Post a Comment